Đòn roi & Quyền lực

 
Như các báo đưa tin, cháu Nguyễn Thuỳ Linh (SN 1998) học sinh lớp 5 Trường tiểu học Bến Thuỷ (TP Vinh), bị người mợ tên là Nguyễn Thị Hồng Ngân trú tại Khối 10, phường Bến Thuỷ (TP Vinh, Nghệ An), đánh đập dã man. Cháu Linh có bố mẹ li dị nên đã ở nhà mợ. Mẹ đi Ba lan kiếm sống.

Sau một thời gian xin tiền mợ để mua một số dụng cụ học tập nhưng chưa được, cháu tự ý lầy 48.000 đồng. Số tiền đó Linh đã mua sách hết 6.000 đồng, còn lại Linh cất giữ trong cuốn vở. Phát hiện ra số tiền, khoảng 23 giờ ngày 16/10/2009, “mợ” Ngân đã lôi cổ cháu Linh lên tầng 2 khoá trái cửa, dùng cán chổi bằng sắt để đánh đập.

Thật kỳ lạ, mới đây có thăm dò dư luận trên Vietnamnet: Có nên đưa đòn roi vào giáo dục học sinh? Gần 80% ý kiến đồng ý với phương án: Có thể.

Nếu tin cháu Linh bị đánh được đưa trước thăm dò thì có thể kết quả đã khác. Việc dùng đòn roi để đánh đập trẻ nhỏ, dù ở trường, tại gia đình hay ngoài xã hội cần phải lên án. Những kẻ tàn nhẫn đó cần bị pháp luật trừng trị.

Bị đánh tàn nhẫn. TPO.
Bị đánh tàn nhẫn. TPO

Hỡi 80% số người trả lời “có thể”, hãy vào xem ảnh mông cháu Linh, và hy vọng các vị sẽ thay đổi ý kiến. Vì một hôm nào đó, con cháu của các vị, hay chính các vị, có thể bị bạo lực đe dọa.

Theo những người đồng ý dùng roi, dân tộc mình có truyền thống dạy trẻ rất…đặc biệt. Nhưng lạ, họ không dám dạy người lớn như thế, vì sợ bị choảng lại. Hóa ra, người ta đánh trẻ vì chúng yếu hơn, muốn nó nghe lời, bất luận phải và hay trái.

Bố mẹ đánh con, ông bà phát mông cháu, mợ đạp cháu, anh choảng em. Dọa nạt và tiếp theo là bạo lực để giải quyết mọi chuyện tranh chấp cho nhanh. Khuyên bảo làm gì cho mất thời gian và công sức.

Trong bạo lực kẻ nào mạnh sẽ thắng. Đứa trẻ yếu thế, mồm miệng không đỡ được chân tay nên phải chịu đòn.

Đứa bé không chịu ăn rau xanh, bà mẹ trừng mắt “Có nuốt không thì bảo” và đứng dậy tìm cái roi. Thằng cu nước mắt ngắn dài, nuốt ngọn rau, nghẹn ở cổ mà không hiểu tại sao con người ta sinh ra lại phải ăn cái thứ mình không thích.

Nó sẽ nhớ ngọn rau muống, đôi mắt vằn đỏ của người mẹ và cái roi vun vút trong suốt cuộc đời còn lại.

Thầy cô ở trường cũng chả hơn gì. Học lớp hai, lớp 3, trẻ con rất hiếu động mà bắt chúng khoanh tay để lên bàn suốt 45 phút để nghe “giáo sư” lải nhải. Đứa nào nói chuyện có thể bị quật thước, đuổi ra ngoài, phạt tường hay bị xỉ nhục.

Về nhà chơi, nghịch ngợm bị ông bà dọa ma, ba bị và gần đây là gọi công an đến bắt.

Kể ra thì vô vàn. Nhiều người cảm thấy hạnh phúc khoe “đánh thằng con lằn mông, cả tuần chưa hết sợ”. Bà mợ “phù thủy” Nguyễn Thị Hồng Ngân, nếu không bị pháp luật sờ gáy, chắc chắn sẽ tự hào vì cách dậy đứa cháu.

Đối xử vô nhân đạo với trẻ nhỏ bằng đòn roi nhưng ra ngoài đời chính những người ấy lại “nhân đạo” với người lớn bằng cách tha thứ, chín bỏ làm mười.

Người lớn mắc lỗi gì đó được khuyên bảo, đưa ra tổ phường góp ý, phê bình, hội Phụ nữ, đoàn Thanh niên đến nhà phân giải.

Khi bị đưa ra tòa, không xử theo pháp luật mà dựa vào nhân thân, có cống hiến, có lý lịch tốt, và kể cả…thân nhân. Cấp càng cao càng được ưu ái mà lẽ ra phải làm ngược lại. Cầm cân nẩy mực, hiểu rõ pháp luật mà vẫn cố tình phạm tội, lẽ ra phải phạt nặng gấp đôi.

Ở phương Tây làm khác chúng ta. Trẻ em là búp trên cành, cần được nâng niu. Chỉ có thể khuyên bảo chúng. Dùng đòn roi, dọa nạt là phạm luật.

Người lớn phạm tội thì tòa giở sách, tìm khung hình phạt và tuyên án. Không có chuyện vì làm tổng thống hay thủ tướng, có cống hiến tốt mà được khoan hồng.

Đứa trẻ được giáo dục và sống trong môi trường yêu thương của đồng loại, lớn lên cũng sẽ biết yêu thương. Nó lớn lên sẽ dậy con như đã từng được dậy tuổi ở ấu thơ. Bị bố mẹ đánh thì cũng bắt chước đánh con.

Bị đòn roi từ bé, đứa trẻ với “ngọn rau muống đầu đời nuốt không trôi”, lớn lên làm lãnh đạo, sẽ ít thay đổi về tư duy bạo lực vì những dư chấn tâm lý thời thơ ấu. Ai dưới quyền không nghe thì tìm cách dọa nạt, khống chế, xử lý và làm cho suốt đời không ngóc đầu lên được.

Vì thế mới có chuyện thích dọa dẫm nhau bằng cách gọi công an. Mấy chị thi hoa hậu Quí bà không được giải, lên án ban tổ chức không công bằng. Ông Phó Chủ tịch tỉnh gửi công văn sang Tổng cục An ninh đề nghị xử lý. Hồi bé chắc ông ta hay bị bố mẹ dọa công an đến bắt nên bây giờ ổng quen.

Rồi đến mấy cô thí sinh, thấy bị lăng mạ trên diễn đàn Web Trẻ thơ, thay vì đưa ra tòa dân sự để kiện, cũng lôi “cái roi” là an ninh hay công an, nhờ xử lý.

Một khi dùng đòn roi để dọa dẫm, chứng minh quyền lực, chính bản thân sẽ bị bạo lực ngoài đời đổ lên đầu, bị kẻ khác lạm quyền chèn ép, nếu không nghe theo họ.

Chỉ khi nào quyền trẻ em được đảm bảo như Việt Nam đã ký kết với quốc tế, với người lớn thì “pháp luật thượng tôn”, mới mong quan không nạt nộ dân, dân không dám đánh đập con cháu, và dân tộc này mới hết đòi “xử lý” lẫn nhau.

Muốn xã hội công bằng, dân chủ, văn minh, đất nước phồn vinh, hãy bắt đầu đơn giản với môi trường giáo dục phi bạo lực ở mọi nơi, mọi lúc.

Quyền lực sinh ra từ đe dọa, đòn roi sẽ là thứ quyền lực bị tha hóa.

Hiệu Minh. 18-10-2009

Bài đăng trên Tuần Việt Nam

Đánh giá bài viết

8 thoughts on “Đòn roi & Quyền lực

  1. neihthnahcgnuc

    Hư mà bị đòn thì có gì sai đâu mà lên án, chừng nào đánh tím tái, sưng vù cặp mông con nít lên như thế kia thì mới đáng bị xử lý, còn nếu hư mà bị đét vài roi để cảnh cáo thì đó là nghĩa vụ của người đánh và người bị đánh cần phải chấp hành nghiêm túc, không có gì sai cả

  2. Flan

    Kể ra con người mình được nuôi dạy như thú trong rạp xiếc nhỉ; nhỏ thì dùng roi vọt, hăm dọa, từ lúc tập ăn, đến lúc học bài …Ở nhà bố mẹ đưa ông kẹ, công an ra dọa để ăn cơm, đến lớp có đội sao đỏ lăm lăm bút giấy ghi danh ( ra chơi, bạn nào nô đùa ồn ào, chạy nhảy quá ..cũng bị ghi tên trừ điểm, sáng ra mắt còn nhắm tít, ngủ gà ngủ gật nhưng con nhỏ cũng ráng bắt cha mẹ đưa đi học sớm, vì sợ sao đỏ ghi tên đi học trễ; khổ thân cậu nhỏ nào hiếu động là có tên trên sổ đâu bài thường xuyên…

    Lớn một chút thì có các ban, đoàn theo dõi sát sao. Nhớ hồi trước em thấy cứ họp kiểm điểm, phê và tự phê, chẳng thấy ma nào dám phê nhau cả ( toàn là hình thức, mất thời gian…) Giáo dục uốn nắn mãi, mà vẫn chưa ra được con người mới, có khi lại thua con người cũ thời Tây nó đào tạo hhihi

    Lớn chút nữa thì không dám bàn nữa…

    Tóm lại, mình chỉ ráng thương con , và che chở cho con hết khả năng của mình. Không dám dùng từ đao to búa lớn như các cô thi Hoa hậu là xóa bỏ bạo lực, áp bức, bất công…chỉ mong con mình lớn lên làm người tử tế , lương thiện, …mỗi người một tay …đời sẽ có nhiều người tử tế , lương thiện hahaha

  3. Flan

    Sao có người đối xử dã man với trẻ nhỏ, lại là con cháu mình thế không biết? Mẹ cô bé này đọc thấy tin này trên báo chắc thương con và ân hận lắm đây…Khổ thân.

  4. gần 80% ý kiến đồng ý với phương án đưa đòn roi vào giáo dục (?) trời ơi!!! cần có nhiều bài báo như thế này nữa để 80% “có thể” này thức tỉnh tí.
    (nhìn tấm ảnh mà rớt nước mắt :(, súc vật còn chưa bị đối xử tàn tệ như thế)

  5. Ngoc Truong

    Bai viet rat hay. Rat nhieu nguoi Viet nam minh hay bien minh cho chuyen dung don roi day tre bang ly luan “dac thu” gi do… Tham chi con che chi Tien si viet ve chuyen khong nen dung roi day tre la “ly thuyet suong”. Co le chinh vi the ma o VN hien nay moi chuyen va cham nho nhat ngoai duong nguoi ta deu dung bao luc de giai quyet.
    Mot doc gia thuong xuyen cua blog.

  6. Tân Tân

    Tôi có ông bạn đại trí thức bên Mỹ, (Tiến sỹ Sinh hoc Liên Xô, được mời sang Mỹ, công dân rồi, dân xứ Nghệ) vẫn đánh con. Tôi hỏi không sợ police sao? Đáp: Đã dặn con, nếu call 911 sẽ cho đi ở nhà người khác luôn.
    Thế là xong.

  7. Pham Thanh Ngoc

    Co le anh nen tham gia thao luan ve cach day tre tren Webtretho!!!!!!!!!!!!!!!!!

    1. hieuminh

      Thanh Ngọc ơi,

      Ở tận xứ Italia mà hay đọc blog thế. Thầy Pascal này đôi lúc cũng phải nghiến răng khi nghĩ đến cái roi và hai ông tướng. Nhưng sợ police nên đã thôi.

      Pháp luật quyết định cách nuôi dạy con cái chứ không phải tình thương…

      Cảm ơn cô học trò vẫn thường xuyên vào Blog HM.

Comments are closed.