Bài này viết cách đây hai năm (2009) lúc Blog HM chưa ai biết đến. Xin đăng lại trong lúc chờ entry mới. Cảm ơn các bạn và mong được sự thông cảm.
Cô cháu gọi điện cho tôi, giọng tha thiết, chú viết cho một bài về biển đảo. Thú thật, tôi ra biển nhưng đi…nghỉ mát, chưa bao giờ tới đảo nào. Chả biết Trường Sa, Hoàng Sa ở đâu, đầu cua tai nheo ra làm sao. Ngồi ở xa, viết về lãnh hải Việt nam, quả là thách thức. Nhưng cháu bảo, nếu chú có tấm lòng với đất nước, thế nào cũng nghĩ ra “cái gì” đó.
Tôi tìm được tập truyện “Đảo chìm” của nhà thơ Trần Đăng Khoa trên internet và đọc một hơi. Nhà thơ kể rằng, có một hòn đảo nổi bé tý, được gọi là “thủ đô” Trường Sa. Đó là “một vũng cát lờ phờ, to chừng một cái nong phơi thóc, vừa đủ chỗ để dựng một cái lều bạt dã chiến”. Bé tới mức mà nhà thơ Hữu Thỉnh thốt lên:”Đảo nhỏ quá, nói một câu là hết”.
Gọi là đảo chìm vì thủy triều lên thì đảo ngập trong nước, còn lại cái lều của những người lính chung sống với lũ ó biển, ỉa bậy, đẻ rơi.
Nhà thơ còn tả đám lính nhà ta nuôi lợn, gọi thân thiết lợn là nàng An-ta-ra-mê-na như một hoa hậu. Lợn mặc quần áo, bộ đội lại cởi trần vì có mặc áo thì cũng bị sóng đánh ướt luôn.
Tư lệnh Hải quân Giáp Văn Cương đã đến thăm “thủ đô” bé tý này. Một anh lính trẻ muốn mượn cái xẻng để “có kẻ nào nhòm ngó thì xúc cát hất xuống biển và thế là giấu được đảo”. Nhưng khi lấy được cái xẻng thì chàng lính ấy lại hì hục cậy thêm đá, đắp xung quanh đảo để bảo vệ bờ cõi.
Với những người lính trên đảo như thế thì biển cả không còn bí hiểm, không đe dọa nào có thể khuất phục.
Đọc xong muốn rơi nước mắt, dù câu chuyện nhà thơ kể về đảo đã xảy ra 30 năm có lẻ. Chuyện về biển mặn, mặn do muối và do máu của những người lính đã đổ. Đã bao nhiêu chuyện đã xảy ra trên những cái đảo nong nia như thế, chuyện nói được, chuyện không thể kể và đôi khi không được kể.
Từ năm 2000 đến nay, “Đảo chìm” đã tái bản tới 25 lần mà vẫn có người mới đọc lần đầu như tôi. Bỗng tự hỏi, còn bao nhiêu người chưa biết về Trường Sa, Hoàng Sa. Tại sao mỗi lần nhắc đến lại nhức nhối trong lòng mỗi chúng ta.
Mấy hôm nay nghe tin Trung Quốc cấm ngư dân Việt nam đánh cá. “Tầu lạ” nhưng “tiếng nói khá quen bên hàng xóm”, đâm vào thuyền của ta, rồi giơ súng, uy hiếp, cướp cá trong hầm ướp đá.
Thấy các báo đưa tin nhiều hơn. Nhưng đọc qua vài dòng cũng thấy, những người ủng hộ ngư dân Việt Nam luôn bị động. Đợi chuyện xảy ra do “kẻ lạ” khiêu khích rồi mới tìm cách phản ứng. Còn những người hiểu về hải đảo, biển xa hời hợt như tôi lại cố lên tiếng bằng cách tìm thông tin trên internet và…viết blog.
Thật ra, một quốc gia nào đó âm mưu lấn chiếm đất đai, biển đảo, họ thường chuẩn bị từ vài chục năm trước, thậm chí hàng thế kỷ trước. Con cháu họ được giáo dục, rằng, vùng đất ấy, miền đảo nọ do tổ tiên họ khai phá. Khi mang quân đánh nhau chỉ là phần việc còn lại, “dư luận nội bộ” đã được chuẩn bị từ rất lâu nên họ đoàn kết lắm, chỉ có người bị chiếm đất, lấn biển là “trái” thôi.
Chuyện đó xảy ra từ xa xưa cho đến bây giờ, là cách làm của kẻ thù cũng như những hàng xóm đôi khi tỏ ra rất thân thiện. Nước Nga với Nam Osetia, nước Nhật tranh với Nga đảo Curin, người Anh với quần đảo Mavinat xa tít tắp của Argentina đều có kiểu cách tương tự.
Mới đây, trên báo Tuổi trẻ đăng một ý kiến của một thanh niên nói về kiến thức hạn hẹp của chính anh về biển đảo, do sách vở trong trường không đủ thông tin, dù đã tốt nghiệp đại học. Mãi gần đây anh mới tiếp cận internet, tìm ra nhiều điều thú vị.
Có lẽ anh đã ý thức được quyền lợi và nghĩa vụ đối với tổ quốc. Nhưng tìm về thông tin chính thức gần như rất khó. Đang bàn về ““Ngày biển Đông và Hải đảo Việt Nam” mà vẫn có người lần đầu biết “đảo chìm, đảo nổi” dù sách xuất bản hàng chục năm rồi.
Chuyện ngoại giao với nước người hãy để cho các nhà chính trị lo. Giáo dục nội bộ về lòng yêu nước, hiểu về biển đảo thì không thể đợi ai đó ở bên ngoài bật đèn xanh. Mong họ nhất trí với mình chỉ là ảo tưởng. Và đừng nên coi việc nói ra tên miền đất này, tên đảo nọ là quyền ban phát của vài người. Đó là quyền của cả dân tộc này, từ người ở trong nước đến người Việt ở nước ngoài. Đôi lúc tôi nghĩ, người Việt ở Cali nổi giận vì Hoàng Sa bị lấn chiếm, ngư dân bị giết cũng nên được dân Lạng Sơn biết đến.
Nếu được phép chọn người lãnh đạo cho Trường Sa và Hoàng Sa, tôi xin đề cử nhà thơ Trần Đăng Khoa, vị thượng tá quân đội đã một thời ở giữa biển mênh mông. Hoặc người lính dùng xẻng định giấu đảo. Nên tôn vinh người lính hy sinh là anh hùng khi anh tìm cái ba lô trong cơn bão biển cho người bạn đã chết vì sợ rằng bà mẹ mất con trong biển cả không còn kỷ vật nào.
Cần có những người lăn lộn với sóng biển, với mặn chát của muối biển và máu như những nhân vật trong “Đảo chìm”. Nếu không, một người định giấu đảo thì kẻ khác muốn bán cho nước ngoài làm du lịch. Thực sự sống với biển, biết điều gì xảy ra trên mặt nước và cả sóng ngầm thì mới mong bảo vệ được những hòn đảo nong nia.
Để có thế hệ tương lai hiểu cho đúng về biên giới, hải đảo, nền giáo dục nước nhà cần thay đổi trong cách dậy lịch sử. Phần đất nào là của cha ông thì cần nói rõ trong sách giáo khoa. Dù tranh cãi về ngoại giao đôi khi nẩy lửa, người Nhật vẫn để mấy trang sách, muốn học sinh hiểu về chiến tranh thế giới thứ II như họ cần. Không làm gì để định hướng cho thế hệ tương lai, mới bị động trước những biến đổi của thời cuộc.
Chúng ta ai cũng muốn hiểu rõ về lịch sử, biết về mảnh đất cha ông, để có ý thức bảo vệ tổ quốc trong tiềm thức, rồi đến những nơi hải đảo xa xôi, nhìn thấy tận mắt vùng đất thiêng liêng.
Ước mong sao, với thời gian, tầm tri thức của thế hệ trẻ, như cô cháu nhỏ hay bạn thanh niên trên báo Tuổi trẻ với lòng yêu tổ quốc nói trên, được thay đổi. Khi đó, “Đảo chìm” của Trần Đăng Khoa sẽ thành nổi. Chính thế hệ ấy sẽ xắn tay giúp người lính thưở nào cầm xẻng bảo vệ bờ cõi.
Chợt nhớ câu thơ của ai đó “Đảo chìm, đảo nổi, đất nước ơi//Da thịt Việt Nam chẳng thể rời” khi đọc blog trên mạng. Nếu 85 triệu người Việt nam cùng đồng cảm như thế, sẽ nghĩ ra và làm “cái gì” cho đất nước.
Hiệu Minh. 8 June 2009.
Tài liệu tham khảo: Đảo chìm trên VN Thư quán
Blog Osin: Giao thiệp với Trung Quốc
Sóc ơi!
Viết hay lắm,trong sáng lắm,sắp vượt cả chú HM đấy.Sóc rủ các bạn trẻ vào đây,chỗ khác là Cam đấy.Có các bạn người lớn đứng đắn hơn.
Bài viết của bác Hiệu Minh hay quá, cháu cũng sẽ tìm đảo chìm để đọc…
“Một anh lính trẻ muốn mượn cái xẻng để “có kẻ nào nhòm ngó thì xúc cát hất xuống biển và thế là giấu được đảo”. Nhưng khi lấy được cái xẻng thì chàng lính ấy lại hì hục cậy thêm đá, đắp xung quanh đảo để bảo vệ bờ cõi.”
Anh đọc thơ của nhà thơ Trần Đăng Khoa anh đã rơi nước mắt, còn tôi đọc entry của anh nước mắt tôi tuôn chảy. Cảm ơn anh đã viết entry này !
Có bài thơ viết về đảo Việt Nam trên Báo Thanh Niên mới các bác xem!
“Tổ quốc nhìn từ biển” – Thơ của Nguyễn Việt Chiến
Nếu Tổ quốc đang bão giông từ biển
Có một phần máu thịt ở Hoàng Sa
Ngàn năm trước con theo cha xuống biển
Mẹ lên rừng thương nhớ mãi Trường Sa
Đất Tổ quốc khi chập chờn bóng giặc
Các con nằm thao thức phía Trường Sơn
Biển Tổ quốc chưa một ngày yên ả
Biển cần lao như áo mẹ bạc sờn
Nếu Tổ quốc hôm nay nhìn từ biển
Mẹ Âu Cơ hẳn không thể yên lòng
Sóng lớp lớp đè lên thềm lục địa
Trong hồn người có ngọn sóng nào không
Nếu Tổ quốc nhìn từ bao quần đảo
Lạc Long cha nay chưa thấy trở về
Lời cha dặn phải giữ từng thước đất
Máu xương này con cháu vẫn nhớ ghi
Đêm trằn trọc nỗi mưa nguồn chớp bể
Thương Lý Sơn đảo khuất giữa mây mù
Thương Cồn Cỏ gối đầu lên sóng dữ
Thương Hòn Mê bão tố phía âm u
Nếu Tổ quốc nhìn từ bao thương tích
Những đau thương trận mạc đã qua rồi
Bao dáng núi còn mang hình góa phụ
Vọng phu buồn vẫn dỗ trẻ, ru nôi
Nếu Tổ quốc nhìn từ bao hiểm họa
Đã mười lần giặc đến tự biển Đông
Những ngọn sóng hóa Bạch Đằng cảm tử
Lũ Thoát Hoan bạc tóc khiếp trống đồng
Thương đất nước trên ba ngàn hòn đảo
Suốt ngàn năm bóng giặc vẫn chập chờn
Máu đã đổ ở Trường Sa ngày ấy
Bạn tôi nằm dưới sóng mặn vùi thân
Nếu Tổ quốc neo mình đầu sóng cả
Những chàng trai ra đảo đã quên mình
Một sắc chỉ về Hoàng Sa thuở trước (*)
Còn truyền đời con cháu mãi đinh ninh
Nếu Tổ quốc nhìn từ bao mất mát
Máu xương kia dằng dặc suốt ngàn đời
Hồn dân tộc ngàn năm không chịu khuất
Dáng con tàu vẫn hướng mãi ra khơi
Nguyễn Việt Chiến
(*) Mới đây người dân huyện đảo Lý Sơn đã tìm thấy một sắc chỉ của vua triều Nguyễn năm 1835 cử dân binh ra canh giữ đảo Hoàng Sa
Có lẽ anh đã ý thức được quyền lợi và nghĩa vụ đối với tổ quốc. Nhưng tìm về thông tin chính thức gần như rất khó. Đang bàn về ““Ngày biển Đông và Hải đảo Việt Nam” mà vẫn có người lần đầu biết “đảo chìm, đảo nổi” dù sách xuất bản hàng chục năm rồi.[trích]
Với một chế độ lấy “Tam quyền gom một ” thì cái việc “Yêu nước ” cần thông tin trung thực ,thực trạng về Tổ Quốc là chuyện của “người Lớn …mà cái đầu thì .. bé ” .Phận “dân đen ” chỉ nên biết chấp hành và nghe những gì Ta [bạn người “Lạ “] làm , đừng nghe những gì ” Nó “nói !
Lời của UV Uỷ ban quanh quẩn TP !
Mình cũng đã đọc ” Đảo chìm ” từ rất lâu rồi . Đó là một quyển sách rất thú vị và có nhiều ấn tượng với mình . Và tuy rất lâu sau mình ko gặp được quyển nào hay đến thế , nhưng cũng từ đó mình đã luôn hướng về nơi Đảo xa tuyến đầu của Tổ quốc với rất nhiều tình cảm yêu thương .
Pingback: “Đảo chìm, đảo nổi, đất nước ơi” | Y2B Group new Daily
Pingback: “Đảo chìm, đảo nổi, đất nước ơi” | phamdinhtan
Hãng Trục Vớt QX (QX TrucVot Ltd.) đã tìm ra Đảo Chìm ở đây:
http://www.viet-studies.info/TranDangKhoa_DaoChim.htm
qx
Trời! Đúng là hãng trục vớt này xài đồ made in china. Giờ mới trục vớt được sao?
Ngay trên blog của chú Hiệu Minh có đường link tới kìa.
Dạ, cái link đó là của chủ nhà. Cái link của em là do em đọc lúc trước save lại post lên. Âu cũng là có nhiều hãng trục dzớt mà hà hà.
qx
Hãng trục vớt Cu Ích so với Sờ Cu uirrel thì lại làm sao được. 😀
Ha ha ha. Bác xôi thịt đúng là xôi thịt quá.
@ qx : Từ khi Sóc “bước chân vô giang hồ” tới nay, toàn phải gọi chị, anh, chú, bác. Giờ mới kiếm được 1 em QX. 3 giờ sáng nay sang Absam thấy bà con ngủ hết, một mình Qx nói, Qx chơi luôn còm dài 780 từ cực kỳ rực lửa đấu tranh. Qx ” ở bển” có đi ngày 5/6 này không “em”.
Dạ, cám ơn bác đã nhìn thấy em chơi một phát đang 3 giờ sáng.
qx
Ha ha ha . Em cũng ” xôi thịt ” quá. Bác thua rồi. Bác đi làm đây.
Dạ, bác đi làm vui vẻ, lái xe cẩn thận.
@ Squirrel @ QX
Squirrel cẩn thận đó, QX tầm tuổi Tổng Cua ++
Hic! Đa tạ Người Quan sát, Sóc không biết, tại QX xưng em trước. Xin lỗi bác ( trên chú Hiệu Minh ) QX ạ. Lần sau cháu không dám vậy nữa.
Cả ngày tránh chị Hà Linh vì muốn kể cho chị Hà Linh một câu chuyện vui ngoài đảo. Để thay đổi không khí chút xíu. Mà thấy mẩu chuyện nào cũng cười ra nước mắt. Nên Sóc không kể nữa cho chị Linh ngủ ngon.
Chúc chú HM và bà con 1 ngày tốt lành.
Sóc đang trăn trở có nên đến ĐSQ TQ ngày 5/6 này không, đến giờ vẫn không quyết được.
Chị thì nghĩ có thể Sóc không nên đến Sóc ạ, không phải vì mình không đủ can đảm, nhưng chị e rằng sẽ có những điều gì đó mà mình không biết trước được… Những gì Sóc làm và nghĩ đủ để chứng tỏ tinh thần ái quốc của Sóc rồi.Có nhiều cách Sóc ạ.
Sao Sóc không kể chị nghe chuyện vui ngoài đảo đi!
Vấn đề là em thật sự không đủ can đảm đấy chứ. Vẫn còn sân si nhiều thứ.
Chuyện vui ạ? Để em kể cho chị bên blog của chị nhé, vì chỉ nói thầm được thôi :-d, tiếu lâm 5 sao luôn. Nhưng cười xong, lại ứa nước mắt.
Thôi chị ngủ đi chị .
Bài hay ghê, thanks lão HM.
Có bài này mới chôm được trên Internet của một người đã nếm Trường Sa, ở nhà lão Nguyên:
Trường Sa Hành
Trường Sa! Trường Sa! Đảo chếnh choáng!
Thăm thẳm sầu vây trắng bốn bề.
Lính thú mươi người lạ sóng nước,
Đêm nằm còn tưởng đảo trôi đi.
Mùa đông bắc, gió miên man thổi
Khiến cả lòng ta cũng rách tưa
Ta hỏi han, hề, Hiu Quạnh Lớn
Mà Hiu Quạnh Lớn vẫn làm ngơ.
Đảo hoang, vắng cả hồn ma quỷ,
Thảo mộc thời nguyên thủy lạ tên
Mỗi ngày mỗi đắp xanh rờn lạnh
Lên xác thân người mãi đứng yên.
Bốn trăm hải lý nhớ không tới
Ta khóc cười như tự bạo hành
Dập giận, vác khòm lưng nhẫn nhục,
Đường thân thế lỡ, cố đi nhanh.
Sóng thiên cổ khóc, biển tang chế.
Hữu hạn nào không tủi nhỏ nhoi?
Tiếc ta chẳng được bao nhiêu lệ
Nên tưởng trùng dương khóc trắng trời.
Mùa gió xoay chiều, gió khốc liệt,
Bãi Đông lở mất, bãi Tây bồi.
Đám cây bật gốc chờ tan xác
Có hối ra đời chẳng chọn nơi?
Trong làn nước vịnh xanh lơ mộng
Những cụm rong óng ả bập bềnh
Như những tầng buồn lay động mãi
Dưới hồn ta tịch mịch long lanh.
Mặt trời chiều rã rưng rưng biển
Vầng khói chim đen thảng thốt quần,
Kinh động đất trời như cháy đảo…
Ta nghe chừng phỏng khắp châu thân.
Ta ngồi bên đống lửa man rợ,
Hong tóc râu, chờ chín miếng mồi,
Nghe cây dừa ngất gió trùng điệp
Suốt kiếp đau dài nỗi tả tơi.
Chú em hãy hát, hát thật lớn
Những điệu vui, bất kể điệu nào
Cho ấm bữa cơm chiều viễn xứ
Cho mái đầu ta chớ cúi sâu.
Ai hét trong lòng ta mỗi lúc
Như người bị bức tử canh khuya
Xé toang từng mảng đời tê điếng
Mà gửi cùng mây, đỏ thảm thê.
Ta nói với từng tinh tú một
Hằng đêm tất cả chuyện trong lòng
Bãi lân tinh thức, âm u sáng
Ta thấy đầu ta cũng sáng trưng.
Đất liền, ta gọi, nghe ta không?
Đập hoảng Vô Biên, tín hiệu trùng.
Mở, mở giùm ta khoảng cách đặc.
Con chim động giấc gào cô đơn.
Ngày. Ngày trắng chói chang như giũa.
Ánh sáng vang lừng điệu múa điên.
Mái tóc sầu nung từng sợi đỏ
Kêu giòn như tiếng nứt hoa niên.
Ôi! Lũ cây gầy ven bãi sụp,
Rễ bung còn gượng cuộc tồn sinh,
Gắng tươi cho đến ngày trôi ngã
Hay đến ngày bờ tái tạo xanh.
San hô mọc tủa thêm cành nhánh
Những nỗi niềm kia cũng mãn khai
Thời gian kết đá mốc u tịch
Ta lấy làm bia tưởng niệm Người.
Tô Thùy Yên (Đinh Thành Tiên)
3. 1974
(Tạp chí Văn, Sài Gòn)
Link: http://phamxuannguyen.vnweblogs.com/post/1958/183478
Giáo dục nội bộ về lòng yêu nước, hiểu về biển đảo thì không thể đợi ai đó ở bên ngoài bật đèn xanh. Mong họ nhất trí với mình chỉ là ảo tưởng. Và đừng nên coi việc nói ra tên miền đất này, tên đảo nọ là quyền ban phát của vài người. Đó là quyền của cả dân tộc này, từ người ở trong nước đến người Việt ở nước ngoài. Đôi lúc tôi nghĩ, người Việt ở Cali nổi giận vì Hoàng Sa bị lấn chiếm, ngư dân bị giết cũng nên được dân Lạng Sơn biết đến
———
Em cũng nghĩ vậy.
Cảm ơn anh Hiệu Minh, em chắc cũng tìm ” đảo chìm ” để đọc.
nghĩ thương những người lính bám trụ ngoài đảo xa!
“Đảo chìm” hay và đáng đọc lắm. Hà Linh nên cố tìm đọc sớm.
hay và cảm động
hay lắm
Bài viết của bạn làm tui cảm động lắm, lâu nay mới có người tâm huyết với quê hương
Cảm ơn chú vì một bài viết rất hay. Theo giới thiệu của chú, cháu đã tìm đọc Đảo chìm của Trần Đăng Khoa, đọc xong thấy yêu biển đảo đất nước mình hơn và thấy thương các chiến sĩ hải quân vô cùng.
Chúc chú khoẻ và tiếp tục có nhiều bài viết hay.
Hoàng Sa ơi !
=========
Hoàng Sa ngủ vùi trong biển sóng
Vô tận dập dồn con nước trong
Cù Lao Chàm thương yêu vẫy gọi
Đà Nẵng bến cảng tình chờ mong
Bắc phương cướp rồi quân xâm lược
Hoàng Sa máu thịt Việt Nam hồng
Đảo nửa nụ cười nửa giọt lệ
Ngày mai giải phóng hận đảo vong
Nguyễn Hữu Viện
Paris,
Đông 1985 – Đêm chợt nhớ tiếng gọi Hoàng Sa
Đợi mưa trên đảo Sinh Tồn
=========================
Trần Đăng Khoa
Chúng tôi ngồi trên đảo Sinh Tồn
Bóng đen sẫm như gốc cây khô cháy
Mắt đăm đăm nhìn về nơi ấy
Nơi cơn mưa thăm thẳm xa khơi ánh chớp xanh lấp loáng phía chân trời…
Ôi ước gì được thấy mưa rơi
Mặt chúng tôi ngửa lên như đất
Những màu mây sẽ thôi không héo quắt
Đá san hô sẽ nảy cỏ xanh lên
Đảo xa khơi sẽ hoá đất liền
Chúng tôi không cạo đầu để tóc lên như cỏ
Rồi khao nhau
Bữa tiệc linh đình bày toàn nước ngọt
Ôi ước gì được thấy mưa rơi …
Cơn mưa lớn vẫn rập rình ngoài biển ánh chớp xanh vẫn lấp loáng phía chân trời..
Ôi, ước gì được thấy mưa rơi
Chúng tôi sẽ trụi trần nhảy choi choi trên cát
Giãy giụa tơi bời trên cát
Như con cá rô rạch nước đón mưa rào úp miệng vào tay, chúng tôi sẽ cùng gào
Như ếch nhái uôm uôm khắp đảo
Mưa đi ! Mưa đi ! Mưa cho táo bạo
Mưa như chưa bao giờ mưa, sấm sét đùng đùng
Nhưng làm sao mưa cứ ngại ngùng
Chập chờn bay phía xa khơi…
Chúng tôi ngồi ôm súng đợi mưa rơi
Lòng thắc thỏm niềm vui không nói hết
Mưa đi ! Mưa đi ! Mưa cho mãnh liệt
Mưa lèm nhèm chúng tôi chẳng thích đâu
Nhưng không có mưa rào thì cứ mưa ngâu
Hay mưa bụi … mưa li ti… cũng được
Mặt chúng tôi ngửa lên hứng nước
Một hạt nhỏ thôi cát cũng dịu đi nhiều…
Ôi đảo Sinh Tồn, hòn đảo thân yêu
Dẫu chẳng có mưa, chúng tôi vẫn sinh tồn trên mặt đảo
Đảo vẫn sinh tồn trên đại dương gió bão
Chúng tôi như hòn đá ngàn năm trong đập trái tim người
Như đá vững bền, như đá tốt tươi…
Mưa vẫn dăng màn lộng lẫy phía xa khơi
Mưa yểu điệu như một nàng công chúa
Dù mưa chẳng bao giờ đến nữa
Thì xin cứ hiện lên thăm thẳm cuối chân trời
Để bao giờ cánh lính chúng tôi
Cũng có một niềm vui đón đợi…
1982- Trần Đăng Khoa
Sinh Tồn – tên một điểm đảo nằm ở vĩ độ 9 kinh độ 11421 giây 00 Bắc và Đông có ý nghĩa chiến lược đối với quần đảo Trường Sa.
Một người bạn gọi phôn nhắn rằng, chỉ cần mỗi người đọc “Đảo chìm” một lần thì hiểu biết và cách nhìn về biển đảo Viêt Nam sẽ thay đổi.
Đôi khi sức mạnh mềm nằm trong sự hiểu biết hơn là vũ khí hay la lối om xòm.
Anh cũng tip, nên theo dõi người đọc trên VN Thư quán.
Ngày 11-6-2009 @ 2:00 sáng. Đảo Chìm. Số lần đọc: 18708.
Để vài ngày quay lại xem số bạn đọc có khác không.
Anh đúng là một người VIỆT NAM, yêu Tổ quốc dù anh ở xa quê. Trân trọng tấm lòng của anh. Cảm ơn anh nhiều lắm.
bài hay và truyền cảm !
xin phép bê về myblog bác HM nhá!
Thanks!
“Đảo Chìm” của Trần Đăng Khoa thật hay. Mình đọc đã từ lâu lắm rồi. Cuối cùng Hiệu Minh cũng vẫn viết được về đảo mặc dù chưa bao giờ ra đảo, mà lại viết hay. Chúc mừng.